Chương IV. CÁC BIỆN PHÁP TĂNG CƯỜNG TƯƠNG HỢP POLYME BLEND
Để chế tạo polyme blend có chất lượng tốt và kết hợp được các ưu điểm của polyme thành phần, các polyme trong hệ phải có khả năng hòa trộn, tương hợp hoàn toàn hoặc tương hợp một phần với nhau.
Hiện nay, người ta giải quyết vấn đề tương hợp của các polyme không có hoặc ít có khả năng tương hợp như sau [1-5]:
a, Tương hợp không phản ứng: biến tính một trong 2 polyme để tăng khả năng trộn lẫn, phân tán và tương tác 2 polyme; thêm vào các polyme, copolyme khối, copolyme nhánh và copolyme ghép hoặc các chất phụ gia không tham gia phản ứng nhưng có khả năng trộn lẫn và tương tác với các polyme.
b, Tương hợp nhờ các tương tác đặc biệt (còn gọi là tương tác riêng): gắn vào mạch của một hoặc cả 2 polyme các nhóm có khả năng tương tác đặc biệt (tương tác riêng) và không tạo thành liên kết cộng hoá trị giữa 2 polyme.
c, Tương hợp phản ứng: các polyme có khả năng phản ứng, đặc biệt là phản ứng giữa các nhóm chức hoạt động hoá của các polyme, phản ứng chuyển vị tạo thành copolyme tại chỗ (in-situ) trong quá trình trộn/blend hóa các polyme. Copolyme tạo thành tại chỗ đóng vai trò của chất tương hợp cho các polyme ban đầu nhờ tăng cường tương tác, trộn lẫn và phân tán các polyme vào nhau.
Xu hướng phổ biến hiện nay là biến tính polyme bằng cách gắn vào đại phân tử polyme các nhóm có khả năng phản ứng, sử dụng các copolyme có khả năng phản ứng với một hoặc cả 2 polyme để tạo thành copolyme tại chỗ trong quá trình trộn hoặc sử dụng các hợp chất thấp phân tử có khả năng phản ứng. Dưới đây là các biện pháp cụ thể nhằm tăng cường tương hợp các polyme.